“ Đạo của Vương Lâm ta là nghịch, nghịch thiên mà đi, đây mới là con đường của ta. Tu sĩ thượng cổ phải dối trời để tu hành, bây giờ ta đã hiểu rõ hai chữ dối trời này. Đây không phải là dối trời mà phải là chạy trốn. Tuy không phải thuận lòng trời nhưng con đường cuối cùng cũng chỉ là một! ”
Truyện: Tiên Nghịch
Tác giả: Nhĩ Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Tình trạng: Đã full
Số Chương:1976
Reviewer: Huyết Tu La
Nhắc đến đại thần Nhĩ Căn thì không thể không nhắc đến tác phẩm kinh điển Tiên Nghịch đã khiến vô số đọc giả phát cuồng của ông. Nếu như Tru Tiên hay Phiêu Miểu Chi Lữ là những bộ truyện tiên hiệp nổi tiếng đầu tiên được các đọc giả đón nhận, thì Tiên Nghịch lại là tác phẩm đã tạo nên một làn sóng mới trong cộng đồng tiên hiệp Trung Quốc và Việt Nam. Sự thật là phần lớn những đọc giả đã từng tiếp xúc đến thế giới tiên hiệp hầu như đều đã đọc hay ít nhất cũng từng nghe qua về Tiên Nghịch, từ đó có thể thấy được sức hút của bộ truyện này lớn đến mức nào.
Tiên Nghịch là một siêu phẩm hiếm có là điều không ai có thể phủ nhận, đây cũng là bộ truyện đã đưa ad đến với thế giới tiên hiệp, cũng là tác phẩm mà ad cảm thấy tâm đắc nhất. Truyện nổi bật với hành trình tu đạo của nhân vật chính, những màn đấu trí, luận đạo, trải nghiệm nhân sinh được Nhĩ Căn viết cực kỳ xuất sắc mà đến thời điểm hiện tại mình vẫn chưa tìm được tác phẩm nào có thể sánh bằng.
Nhân vật chính trong truyện là Vương Lâm, là một thiếu niên hết sức bình thường, xuất thân từ một gia đình làm nghề mộc. Vương Lâm trời sinh thân thể yếu đuối, vì thế được cha mẹ hắn gọi là Thiết Trụ, là mong muốn hắn sẽ khoẻ mạnh như trụ sắt, trở thành một đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất. Cuộc sống Vương Lâm không giàu có nhưng rất yên bình, cho đến ngày hắn có được tiên duyên.
Con đường tu tiên của Vương Lâm là một trong những điểm sáng nhất xuyên suốt bộ truyện. Nói một cách đơn giản, theo cảm nhận riêng của ad thì quá trình tu tiên của Vương Lâm mới thực sự đúng với hai chữ TU TIÊN! Qua từng chương truyện, đọc giả sẽ chứng khiến Vương Lâm từ một thiếu niên ngây thơ từng bước lột xác trở thành một cường giả tuyệt thế.
Vương Lâm ban đầu kỳ thực không quá hứng thú với việc tu tiên, hắn đi vào con đường này chỉ vì mong muốn của cha mẹ, thậm chí tư chất của hắn cũng không tốt, chỉ có sự kiên trì không ngại gian khổ và một chút kỳ ngộ mới giúp cho hắn được nhận vào một môn phái tu tiên. Trong truyện Tiên Nghịch, tu tiên chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, đây là con đường rất tàn khốc có thể khiến người ta bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng. Vương Lâm trưởng thành qua thời gian, cũng hiểu được sự tàn khốc của thế giới hay cái gì là lòng người ấm lạnh.
Văn phong của Nhĩ Căn từ trước đến nay luôn có những nét rất đặc biệt, sâu sắc đến ấn tượng, lối hành văn tương đối chậm rãi, có phần trầm buồn thậm chí u tối và luôn hướng đến bản ngã, khiến người đọc thường xuyên chìm đắm vào thế giới trong truyện. Nhân sinh quan của Nhĩ Căn được đưa vào trong truyện rất thú vị và không kém phần thực tế, có thế được nhìn thấy qua những câu nói sau:
“Mưa sinh ra trên trời, chết rơi về mặt đất, quá trình rơi xuống chính là nhân sinh!”
“Mộng tựa nhân sinh chưa tỉnh, nhân sinh đùa giỡn ta là ai. Mộng là sinh, tỉnh lại là tử, hay nói mộng là tử, tỉnh lại mới là sinh. Trong tích tắc sinh tử này, có lẽ cũng không phân biệt được đâu là thật giả, với nhân sinh. Nhân sinh có lẽ là một sự luân hồi, có lẽ cũng là một hồi nhân quả. Chỉ là khi nào mới tỉnh.”
“Như thế nào là nhân quả? Trồng cây là nhân, lấy gỗ là quả. Ngày căn nhà gỗ thành cũng chính là thành! Đây chính là nhân quả.”
“Vẻ đẹp của cơn mưa đêm nằm ở ý cảnh. Nó ẩn chứa một sự sinh sôi không ngừng. Hoa cỏ uống nước mưa cho dù đang chết cũng từ từ mà hồi sinh. Đấy mới là cảnh đẹp của cơn mưa mà cũng chính là đạo nhân sinh.”
Nhân sinh luôn có khởi đầu và kết thúc, sinh tử vốn tất nhiên, người người tu tiên, phần lớn đều là để chạy ra khỏi vòng sinh tử luân hồi . . . bởi vì không có mấy người muốn đối mặt với cái chết . . .
Mà nhân quả, thì là thứ luôn hiện hữu trong nhân sinh của mỗi người, quả là từ nhân ra, vì thế đừng sợ quả mà hãy sợ nhân !
Dưới ngòi bút của Nhĩ Căn, Vương Lâm đã trở thành một trong những nhân vật thú vị nhất trong thế giới tiên hiệp, bởi vì nó rất chân thật.
Vương Lâm không phải thiên tài, cái hắn chính là sự cần cù chăm chỉ, chính vì thế con đường tu tiên của hắn luôn gặp rất nhiều trắc trở, thậm chí có thể nói là khổ tận cam lai. Tông môn bị diệt, phải lưu lạc thế gian, vì đắc tội với kẻ địch mà cả gia tộc đều bị diệt, chính mình cũng phải mạo hiểm đoạt xá để có thể sống lại, thật hiếm có nhân vật chính nào khổ sở như Vương Lâm và đó chỉ là một phần nhỏ trong số những khó khăn mà Vương Lâm gặp phải trên con đường tu tiên mà thôi. Nhưng ngẫm lại, mọi tình tiết đều rất hợp lý và chân thật, tất cả chỉ để nói với chúng ta rằng, thứ mà mọi người gọi là tu tiên, kỳ thực không có gì tốt đẹp.
Tất cả mọi người đều hướng đến tiên đạo, ngưỡng vọng tiên nhân, hi vọng chính mình hoặc người thân có thể thành tiên, có thể sống lâu ngàn tuổi. Nhưng lại chỉ khi bước vào con đường tu tiên, chúng ta hiểu rằng đó là một thế giới tàn khốc đến đáng sợ, chúng ta có lẽ có thể sống lâu hơn một chút so với người phàm nhưng cái giá phải trả là quá lớn, cái giá đó có thể là mồ hôi, máu, tự do, tình cảm, người thân hay thậm chí chính là bản ngã của mỗi người trong chúng ta.
Có lẽ có rất nhiều đọc giả vẫn chưa thể quên được bài đồng giao của mục đồng như lời nhắn nhủ đầy chua xót, cay đắng của những người tu tiên, ngụ ý muốn nhắn nhủ hậu nhân không nên bước vào con đường tu tiên:
“-Hoa hạnh nở trắng trước hiên nhà.
Có con đừng gả đạo sĩ gia.
Năm trước nhị lang vừa lên núi.
Nhất lang năm sau lại ra ma.
Con gái khóc than theo người chết.
Phải vội đặt quan vào giữa nhà.
Hoa hạnh nở trắng khắp sân nhà.
Hài đồng chớ gặp phải đạo gia.
Lại hỏi xem ta bao nhiêu tuổi.
Lại nói không có đạo duyên nha!
Chó kêu một tiếng mèo một trảo.
Hù cho đạo sĩ hồi lão gia.”
Hay lời cảnh tỉnh thế nhân về ảo vọng của sự bất tử thông qua câu nói:
“Năm tháng qua đi, những người thân bên cạnh lần lượt chết đi, cảm giác dường như cả đất trời chỉ còn lại một mình mình. Đó mới chân chính là cô độc.”
Thành tiên không có nghĩa là không gì không làm được, chúng ta bỏ ra hết thảy cầu đạo trường sinh, kết quả là đến khi nhìn lại, xung quanh đã không còn một thân nhân nào, trước mắt lại là vĩnh hằng cô độc. Nếu tu tiên luôn đi đôi với cô độc, vậy tu tiên thực sự đáng giá sao?
“Ta mơ thành tiên nhân, hay là, Tiên nhân mơ thành ta.”
Người phàm luôn mong ước có thể thành tiên, thế nhưng tiên nhân . . . đôi khi lại hi vọng có thể trở lại làm người phàm . . .
Như đã nói, thế giới tu tiên trong truyện luôn rất khắc nghiệt, muốn sống sót, muốn mạnh lên, vậy không chỗ cho sự ngây thơ hay lòng nhân hậu, Vương Lâm chính là một ví dụ chính xác nhất. Vương Lâm vốn là người có bản chất ôn hoà, thích yên tĩnh và hoà đồng nhưng sau một loạt biến cố xuất hiện trong đời kể từ khi bắt đầu tu tiên mà hắn dần dần trở thành một người có tâm cơ thâm trầm, cực kỳ cô độc, sát phạt quyết đoán, thứ duy nhất không hề cải biến ở hắn chỉ có một chữ nhân, chúng ta có thể thấy điều này xuyên suốt bộ truyện, từ những tình tiết thể hiện tình cảm chân thành với phụ mẫu và thê tử cho đến việc trả ân với những người đã từng giúp hắn.
Nhiều người khi mới đọc truyện sẽ cảm thấy Vương Lâm quá máu lạnh, thế nhưng ad lại cảm thấy không phải, thậm chí có thể khẳng định rằng, hắn là người sống rất tình cảm, luôn luôn nghĩ cho người thân, cho dù là khi hắn còn là một đứa bé phàm nhân không hiểu chuyện hay là khi hắn đã là cường giả đứng đầu thiên hạ cũng là như vậy. Hắn có thể lạnh lùng với người ngoài, nhưng luôn luôn ấm áp hiền hoà đối với người thân, vậy là đủ. Hắn đơn giản là lạnh lùng nhưng tình nghĩa, ân oán rõ ràng mà thôi.
Vương Lâm có thể tàn nhẫn đến mức tận cùng khi giết sạch già trẻ lớn bé trong Đằng gia, nhưng nguyên nhân của chuyện này là bởi vì Đằng gia là thủ phạm đã huỷ diệt cả gia tộc của Vương Lâm, hại chết phụ mẫu của hắn, thậm chí ngay cả Vương Lâm cũng phải rất may mắn mới có thể sống sót. Vương Lâm vốn là người ôn hoà, ngay cả khi hắn trưởng thành vượt bậc thì hắn vẫn không phải là kẻ thích giết chóc, nhưng một người như hắn lại sinh ra Cực Cảnh và sát khí lay trời, sẵn sàng đồ sát cả một gia tộc để báo thù cho cha mẹ mình, từ đó có thể thấy được tình cảm của hắn đối với bậc phụ mẫu là lớn đến mức nào.
Khi thê tử Lý Mộ Uyển chết đi, Vương Lâm sẵn sàng làm tất cả để nàng sống lại, cho dù vượt qua trăm vạn dặm sơn hà, hay phải nỗ lực ngàn vạn năm, thậm chí sẵn sàng tranh đấu với trời vì người mình yêu. Lý Mộ Uyển là mối tình đầu của Vương Lâm, cũng là mối tình khắc cốt ghi tâm của hắn, là người mà Vương Lâm yêu nhất trong đời. Tình cảm của hắn dành cho nàng là thứ tình cảm chân thật nhất, là thứ tình cảm không thể đo đếm, là thứ tình cảm không bao giờ thay đổi cho dù phải trải qua bao nhiêu năm tháng. Cả cuộc đời Vương Lâm sau khi Lý Mộ Uyển chết gắn liền với hai chữ tu luyện, nhưng hắn tu luyện không phải là vì để cho mình mạnh lên mà là vì hắn muốn có đủ năng lực để thức tỉnh linh hồn bị phong ấn của nàng. Vương Lâm có thể là người khô khan, không phải là người biết nói những từ lãng mạn, nhưng những câu nói của hắn với Lý Mộ Uyển lại khiến vô số người đọc phải cảm động.
“Dù trời có bắt nàng chết ta cũng cướp nàng về”
“Giấc mộng này cho nàng ở cùng ta, cho tới khi đất trời không còn.”
“Ta sẽ phá vỡ cả bầu trời để làm hiện ra hình bóng của nàng. Ta sẽ nghịch chuyển cả thương khung để trời không che được đôi mắt muốn mở ra của nàng. Ta sẽ phá vỡ hư vô, để mở ra một con đường cho nàng có thể tìm được phương hướng trở về nhà. Uyển nhi, ta là chồng của nàng, ta muốn nàng mở mắt ra tỉnh lại!”
“Ta lấy lửa nhuộm đỏ toàn bộ thương khung, chỉ vì cho ngươi không còn băng lãnh. Ta lấy lôi oanh động toàn bộ thế giới, chỉ vì để ngươi nghe được thanh âm của ta. Ta đi qua vạn vạn dặm, đi qua từng giới giới, chỉ vì tìm kiếm ngươi hơi thở.”
“Có một loại tình, là không quan tâm lẫn nhau niên kỷ, không quan tâm lẫn nhau tướng mạo, quan tâm, chỉ là cái nhìn kia lay động tâm hồn. Có một loại tình, là không quan tâm tuế nguyệt trôi qua, không quan tâm âm dương ngăn trở, quan tâm, chỉ là cái kia một giấc chiêm bao tưởng niệm.”
Trên con đường tu đạo, Vương Lâm đã gặp không ít nữ tử xinh đẹp tuyệt thế, có thể kể đến Lý Thiến Mai, Mộc Băng Mi hay Tây Tử Phượng, tất cả bọn họ đều yêu Vương Lâm nhưng hắn lại không thể tiếp nhận họ vì trong tâm chỉ có duy nhất hình bóng của Lý Mộ Uyển ( hoặc nếu có ngoại lệ thì phần nào cũng chỉ có Lý Thiến Mai ), đây chính là bằng chứng chân thật nhất cho sự chung thuỷ của Vương Lâm.
Nói như vậy không có nghĩa là Vương Lâm vô tình với những nữ nhân đi ngang qua đời hắn, ngược lại, hắn cảm thấy hắn nợ các nàng. Cho dù hắn không đến với các nàng thì hắn vẫn có trách nhiệm, vẫn cố gắng bù đắp cho các nàng những gì hắn có thể, ngoại trừ yêu!
Thậm chí, ngay cả khi Vương Lâm vô tình có con với Liễu Mi ( vốn là phân thân của Mộc Băng Mi ) thì đó cũng là bất hạnh của hắn, bởi vì nàng coi hắn là kẻ thù, đem nhi tử luyện thành oán anh để đối phó hắn. Sau khi cứu được đứa con từ tay Liễu Mi, Vương Lâm không hề ghét bỏ mà còn chấp nhận bỏ ra gần trăm năm để sống với con một cuộc đời bình thường của phàm nhân, đồng thời còn đặt tên đứa con là Vương Bình, với hi vọng đối phương có thể sống một cuộc đời bình an mà không phải đi vào con đường tu tiên đầy tàn khốc của hắn. Từ đó có thể thấy được chút gì đó vô cùng tình cảm ở Vương Lâm.
Vương Lâm biết rõ tu tiên là phải nghịch thiên, thế nhưng hắn vẫn bước tiếp trên con đường này chỉ vì người hắn yêu, một người như vậy, có thể coi là máu lạnh không?
Đánh giá chung: Tiên Nghịch mang lại cho đọc giả một cốt truyện ý nghĩa, không đi theo lối mòn như những bộ truyện đậm chất thị trường hiện nay là chỉ biết đánh đấm bão tàn. Điểm hay nhất trong truyện lại là nhân sinh quan. Nhiều tình tiết trong truyện cực kỳ sâu sắc, khiến đọc giả cảm giác nhân sinh giống như một giấc mộng, đời người sinh lão bệnh tử có gì quan trọng, thiên đạo vô tình mấy ai hiểu rõ, luân hồi là một vòng tròn không có điểm dừng, kẻ không hiểu bị lạc lối không tìm được đường ra, người ngộ rồi chọn điểm nào cũng được giải thoát. Nhân sinh một kiếp, đáng sợ nhất chính là chết tâm. Không có mục tiêu phấn đấu, không biết mình sống vì cái gì, còn sống mà như đã chết, đó mới là bi ai lớn nhất trong cuộc đời.
Mặc dù Tiên Nghịch là bộ truyện đầu tay của Nhĩ Căn nhưng phải nói là tác giả đã viết quá xuất sắc, thậm chí có nhiều người cho rằng Tiên Nghịch mới là tác phẩm hay nhất trong năm bộ truyện của Nhĩ Căn tính đến thời điểm hiện tại. Tuy nhiên đây là một bộ truyện có chiều sâu vì thế chưa hẳn sẽ thích hợp với những người mới đọc truyện. Lời khuyên của ad là đừng đọc lướt, hãy đọc kỹ từng chương để có thể cảm nhận được cái hay của truyện, nếu như thấy mình không theo được thì đừng cố nhưng hẳn là bạn sẽ có cái nhìn tương đối thiếu sót về tu tiên nếu bỏ qua bộ truyện này.
Bởi vì Tiên Nghịch là một tác phẩm tuyệt vời hiếm có vì thế thật sự rất khó để đánh giá nó một cách trọn vẹn nhất. Mỗi người nếu từng đọc qua Tiên Nghịch đều sẽ có một cảm nhận riêng về tác phẩm này, bản thân ad cũng đã suy nghĩ rất nhiều trước khi làm bài review này gửi đến mọi người. Thực sự không dễ gì để làm review cho một bộ truyện siêu phẩm như vậy, thực tế đây là một bài review rất dài nhưng ad vẫn cảm thấy nhiêu đó là chưa đủ để nói hết về Tiên Nghịch. Và bài review này chỉ là cảm nhận riêng của ad đối với bộ tác phẩm kinh điển này, nếu có gì không hợp ý xin mọi người hãy thông cảm.
Dưới đây là những câu nói kinh điển của Vương Lâm trong hành trình tu tiên của hắn:
“Đã là người thì ai cũng có cha mẹ, cái cảm giác đau khổ khi cha mẹ qua đời, theo năm tháng trôi qua có vẻ như chậm rãi tiêu tan, có vẻ như dần dần phai nhạt, nhưng trên thực tế chính là bị chôn giấu ở trong lòng, chôn giấu ở trong linh hồn mà không ai hay…… Càng về sau này, cái cảm giác đau khổ kia cũng sẽ càng ngày càng được chôn sâu, nhưng một khi trào ra, thì sẽ thảm thiết đến kinh ngạc, khiến cho trời đất cũng phải động lòng!
Người có tình cảm, cho nên mới được gọi là người!”
“Người trong thiên địa, phải có cái tâm nghịch hành… kẻ hiểu rõ trắng đen trải qua trăm năm cũng chỉ như khách qua đường… đời là giống mộng, vui thì sao… mà buồn thì sao…”
“Đạo của Vương Lâm ta là nghịch, nghịch thiên mà đi, đây mới là con đường của ta. Tu sĩ thượng cổ phải dối trời để tu hành, bây giờ ta đã hiểu rõ hai chữ dối trời này. Đây không phải là dối trời mà phải là chạy trốn. Tuy không phải thuận lòng trời nhưng con đường cuối cùng cũng chỉ là một!”
“Con đường tu đạo chân chính là nghịch thiên. Ta không tin chỉ có cách vứt bỏ hết những bi thương trong lòng mới có thể tiến lên Vấn Đỉnh. Cảnh giới Vấn Đỉnh không phải là thiên định mà do tu sĩ tự quyết định. Trời không thể cưỡng chế và quấy nhiễu ta được, thật sự ảnh hưởng chỉ có tâm của tu sĩ.
Nếu tâm thỏa hiệp thì không thể nghịch, là bị trời lừa gạt. Nếu tâm kiên định, trời cứ mở mắt nhìn ta ngày hôm nay làm sao tiến lên Vấn Đỉnh, làm sao cản trở ta nghịch thiên tu hành!”
“Mộng tựa nhân sinh chưa tỉnh, nhân sinh đùa giỡn ta là ai. Mộng là sinh, tỉnh lại là tử, hay nói mộng là tử, tỉnh lại mới là sinh. Trong tích tắc sinh tử này, có lẽ cũng không phân biệt được đâu là thật giả, với nhân sinh. Nhân sinh có lẽ là một sự luân hồi, có lẽ cũng là một hồi nhân quả. Chỉ là khi nào mới tỉnh.”
Nguồn: TIÊN HIỀN THƯ VIỆN
Thư hữu cần đăng nhập để bình luận!
Bằng hữu tới nói 2 câu đi...
Đấu La Đại Lục II: Hoắc Vân Nhi
Lục Như Hòa Thượng chia sẻ: Hậu cung văn... một đường gian nan
Hệ thống lưu, xây dựng tông môn... Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn hay không?
Vũ Động Càn Khôn: Đường Tâm Liên
Review Tiểu Thuyết: Vũ Động Càn Khôn
Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyền Thất : Ngao Tư
Tiên hiền thư viện tổng hợp review truyện, sưu tầm kinh điển trích lời, viết xuống tiêu điểm nhân vật, cầm tay chỉ đạo sáng tác, tóm tắt truyện chữ, đóng góp truyện ngôn tình, review truyện ngôn tình.