Liệt Hỏa Kiêu Sầu, một quyển tiểu thuyết ngôn tình đam mỹ của tác giả Priest, hiện tại đã hoàn thành.
PHẦN I: KẺ ĐIÊN
Nếu một người có thể sống sờ sờ trải nghiệm cảm giác bị nghiền thành tro một lần, vậy thì mấy thứ gọi là “khắc cốt ghi tâm” trong trần thế đều thành bụi bay trên tảng đá.
–
“Trẫm bình sinh kị nhất trói buộc… Các ngươi cứ chạm vào vảy ngược này.”
–
“Ngươi không sợ bị… nghiền xương… thành bụi sao? Ngươi không sợ… hồn phi… phách…”
“Cầu còn không được.”
–
Bởi vì người “bất phàm” thường quá cậy vào sự “bất phàm” của mình, bất kể là cậy vào hùng mạnh, tài hoa, vẻ đẹp hay phú quý, sự ỷ lại ắt thành gông xiềng.
Dù thế nào, kẻ sở hữu đôi cánh sặc sỡ lại có thể kiềm chế không khoe khoang, còn chịu lăn lộn trong bùn cùng chúng sinh cũng không nhiều lắm.
–
Yêu, ma, quỷ, quái, loại nào ác độc hơn lòng người?
–
Thiên thần trong truyện chỉ biết hi sinh, để quần ma chia nhau ăn thịt.
Có thể trấn áp được quần ma, chỉ có ma đầu hung ác và đáng sợ hơn quần ma.
PHẦN II: KẺ KHỜ
“Đông Xuyên bị bao vây, rào chắn lại bị phá, vu nhân thấy không cầm cự được, cho nên muốn rút đến một nơi trốn đi à? Chờ…”
” Chờ ta. Chờ ta tới cứu gã.”
Cũng như sơn thần của tế đàn, Linh Uyên là tín ngưỡng của gã.
–
Từ khoảnh khắc gã lần đầu tiên dẫn các tộc nhân trẻ tuổi trốn đi, non nước cố hương không còn đáp lại tiếng gã nữa.
Cuộc đời con người, luôn có hối hận và ăn năn, rất nhiều người đều từng mơ mộng hão huyền “nếu hết thảy có thể quay lại”, nhưng tỉnh mộng, biết không có khả năng ấy, cũng đành thôi.
–
“Linh Uyên ca, thật ra huynh cũng thế nhỉ? Nếu không, vì sao âm trầm tế văn có thể đánh thức huynh? Thật ra huynh cũng giống ta nhỉ. Cả đời này, huynh đã từng thoải mái một ngày nào chưa…”
PHẦN III: KẺ NGÔNG
Đó là lần đầu tiên, kiếm của hắn hoàn toàn chặt đứt tri giác, keo kiệt cực kỳ, không muốn chia cho hắn một chút đau đớn của nỗi đau gãy kiếm.
–
“Đừng nghe… Linh Uyên, đừng nhìn… ta nói với ngươi chút… chút chuyện khác… Đập thân kiếm không nhất định là chuyện xấu… chưa biết chừng ta từ đây tự do rồi… Ta muốn du lịch tứ phương, không dẫn ngươi theo… dù sao ngươi trăm công nghìn việc…”
–
Thời gian thường sẽ không xóa nhòa những thứ khắc cốt ghi tâm, điều này không sai, nhưng nó sẽ làm vết thương biến thành sẹo, sẽ làm thân xác bằng máu thịt từng ôm hóa thành bia đá, thành bức họa, cũng sẽ hong khô nhung nhớ vĩnh viễn bất diệt thành tiêu bản, giáng hết thảy trong ký ức xuống một bậc.
Hoa tươi rút nước sẽ trở thành hoa khô, nhưng nếu hắt vào một ly nước trong, lại chỉ có thể làm cho hoa khô ướt đẫm thảm hại, không còn sự tươi tắn ban đầu.
–
Thân tại nhân gian, mà lòng một lần nữa rơi về luyện ngục.
–
“Nếu nhân tộc cũng có thể như vậy, có phải ngươi không cần thành thân với nữ nhân nữa?” Thiên ma kiếm khẽ khàng nói, “Ngươi… có thể đừng tìm người khác, về sau vẫn chỉ có ta, được không?”
–
“Linh Uyên, ngươi đi theo ta! Chúng ta đi, đi vào núi thẳm rừng già, hoặc là ra biển, ta không sợ nước! Chúng ta không bao giờ trở lại nữa…”
“Thôi thì đào cái hố, chúng ta chôn mình xuống lòng đất cũng được, nửa đời sau ở trong mộ ăn đất, cũng tốt hơn làm Hoàng đế chó má này… Đi thôi!”
“Ngươi hãy nhìn ta một cái!”
“Xin ngươi, nhìn ta một cái đi Linh Uyên, Linh Uyên…”
–
Hắn từng ngăn trước mặt người kia vô số lần, nhưng lúc này với không tới một một chéo áo đối phương nữa.
Hắn không bảo vệ được bệ hạ của hắn.
Bệ hạ quân lâm thiên hạ… hình như cũng không cần sự bảo vệ của hắn nữa.
–
“Bất luân.”
Bởi vì không cùng một tộc.
Thần hồn điên đảo vì một người, mọi người sẽ gán cho cái mác “đa tình”, gọi đây là “không yêu giang sơn yêu mỹ nhân”. Dốc hết tất cả vì một thanh kiếm, mọi người sẽ chỉ nói hắn điên rồi.
“Bất nghĩa.”
Cho dù có thể bên nhau cả cuộc đời này thì thế nào đây?
Đám khí linh cứng nhắc đó coi là thật thì làm thế nào?
Nhục thể phàm thai chung quy phải xuống đất vàng, chỉ để lại một thanh đao kiếm, trường tồn muôn đời. Không thể cùng bạc đầu, làm sao có thể giai lão?
“Không biết điều.”
–
Khi còn bé ta thường hay nằm mơ, nguyện vọng lớn nhất chính là một ngày nào đó có thể gặp mặt ngươi một lần. Ta muốn nhìn ngươi, không phải từ trong gương đồng, cũng không phải từ trên mặt nước, ta muốn nhìn người thật có máu có thịt.
Sau đó, ta đã có thể nhìn thấy ngươi, cũng nhìn thấy ta trong mắt ngươi. Nhưng ta chỉ là một thanh kiếm, thế là ta tham lam nghĩ… khi nào ta mới có thể thoát ly thân kiếm, để ngươi nhìn thấy ta thực thụ.
Kết quả là, mơ tưởng quá nhiều bị báo ứng, cái vận mệnh khốn nạn này, không chịu dạy mà chỉ biết trừng phạt, không được thì nói sớm đi, có thể mãi ở bên ngươi với thân phận kiếm cũng không có gì là không tốt. Nhưng thế giới của ngươi thủng một lỗ, rơi mất ta rồi… ta nghĩ, chỉ cần có thể cho ta nói với ngươi một câu nữa, chuyện gì ta cũng bằng lòng.
Sau đó nữa, ta đã nhìn thấy bản thân ta trong mắt ngươi, nhưng mắt ngươi như một đôi kính phản quang, nhìn ta, mà không thấy ta.
–
“Linh Uyên, ta… Ta cả đời này không lo không sầu, ta không nghĩ ra còn cuộc sống nào tốt hơn nữa.”
“Thật ra ta rất cảm ơn họ…”
Cảm ơn họ luyện ta thành kiếm, bằng không, ta chỉ là thiên linh không thấy ánh mặt trời trên bàn thờ. Cuộc sống không có ngươi, không có hai mươi năm ở nhân gian kia sẽ nhạt nhẽo, vô vị đến nhường nào.
–
Niềm vui là ngàn bài một điệu, đau khổ lại là chồng chất qua nhiều đời.
–
Điều duy nhất cả đời này bệ hạ cũng không học được không phải thuận theo thời thế, mà là lâm trận bỏ chạy… bất kể hắn sợ hãi đến đâu, khó gánh chịu cỡ nào.
–
Giống quỳnh tương mỹ tửu, một giọt là có thể khiến hắn say mèm ngàn năm. Đó là hương vị Thịnh Linh Uyên mãi tư lự nhung nhớ trong gió xuân Đông Xuyên, nhưng nhớ thì nhớ, hắn dám nói ngoại trừ trong giấc mơ lộn xộn thời thiếu niên, mình chưa bao giờ nảy sinh suy nghĩ xằng bậy, bởi vì phàm nhân cầm trân bảo không hề có nghĩa sở hữu được trân bảo, chỉ là bảo quản tạm, há dám trộm đồ mình trông.
PHẦN IV: KẺ NÔ
“Gà Con, Linh Uyên ca ca nói sai rồi, đừng giận ta, được không?”
–
“Là ngươi khóa ta ở đây,” Thịnh Linh Uyên nói, vẻ như cười như không, “ngươi không đến tháo, ta sẽ không đi đâu hết.”
–
“Không sao, ngươi cứ làm ta bị thương đi. Dù sao ta đã quen rồi.”
–
“Ta là kiếm của ngươi, chủ nhân.”
“Không dám, ngươi là tổ tông của ta.”
| Tuyên Cơ • Thịnh Linh Uyên • Chương 98 | Liệt Hỏa Kiêu Sầu
–
“Chậc, Thịnh Tiêu à, đám đông ùa đến, nâng ngươi lên cao, chính là để một ngày kia ném thật mạnh xuống. Ngươi rơi xuống Xích Uyên có đau không hả?”
–
Hắn chết đi sống lại một lần, giấc mộng dài tự lừa dối mình ba ngàn năm trước vẫn chưa tỉnh, thậm chí hắn mở mắt ra, vẫn đang vô thức lờ đi ý nguyện của mình, thấy nhân tộc an cư là theo bản năng tươi cười vui mừng giả dối, giống một con rối cài đặt sẵn chương trình cho mình, bị động sống lại, bị động một lần nữa lấy thân làm tế, bình kiếp nạn lần này cho nhân tộc, chết về Xích Uyên!
–
“Thịnh Tiêu, ngục tốt của ngươi tới tìm ngươi rồi, sao ngươi ngươi còn trốn trốn nấp nấp?”
–
“Thề Non Hẹn Biển với ta có được không?”
| Tuyên Cơ • Chương 100 | Liệt Hỏa Kiêu Sầu
–
“Đừng giả vờ nữa, không muốn cười thì đừng cười. Đợi khi nào ra ngoài, ta muốn…”
–
Là tự Tuyên Cơ muốn giấu hắn đi, vừa muốn chất tất cả những thứ tốt đẹp, mới mẻ chưa từng thấy lên trước mặt Thịnh Linh Uyên, hận không thể đổ hết thanh và sắc ba ngàn năm vào lục cảm của hắn, lại vừa muốn dùng chính bản thân mình cách ly Thịnh Linh Uyên… đúng hơn là nhân hoàng, khỏi thế giới này.
–
“Linh Uyên, có lúc ta nghĩ…”
Có phải hai ta chỉ có quá khứ, mà không có tương lai?
–
“Vậy ngươi có biết, người khác có thể không giống với những gì ngươi nghĩ không? Bệ hạ, ngươi có biết trên đời, ngoại trừ thiên tử thánh minh, chúng sinh thiếu linh hồn, đoản trí tuệ bọn ta cũng có suy nghĩ không? Thứ ngươi không muốn, ta muốn, vỡ nát ba mươi lăm lần, thậm chí mười ngàn lần ta cũng sẵn lòng, dựa vào đâu mà ngươi cảm thấy ta nên quên, ta phải quên?
“Ta muốn có một ngôi nhà, trả góp ở Vĩnh An, hoặc cứ tìm chỗ trong Xích Uyên tự mình dựng một căn, ở đâu cũng được. Phòng ngủ có thể rất nhỏ, kê được một chiếc giường đôi là đủ, nhưng phải có một phòng bếp lớn, như vậy, ta có thể ngày ngày lên mạng, hô bè gọi bạn, khoe họ xem ta nấu ăn, khoe xong tắt mạng, chỉ cho mình ngươi ăn. Ta muốn mỗi sớm thức dậy nhìn thấy ngươi, cảm thấy hôm nay bất kể làm gì đều có ý nghĩa… cho dù là quét dọn vệ sinh. Ta muốn hễ lúc nào rảnh thì đi chơi khắp nơi, ngươi bằng lòng đi cùng ta thì đi, lười nhúc nhích thì cứ ở nhà chờ ta; như vậy ta vừa ra khỏi cửa sẽ nóng ruột nóng gan, trên đường lúc nào cũng như mang theo nhiệm vụ, ta phải vắt óc suy tính tìm thứ mới mẻ đem về cho ngươi, không đem về được thì phải cố gắng ăn một món ra vị của hai người, để trở về kể cho ngươi nghe… Dẫu cho tương lai kế hoạch có thay đổi, không thực hiện được, nhưng giờ chỉ cần nghĩ thôi, trông mong thôi là ta cũng có thể vui vẻ trước, ngươi dựa vào đâu…”
–
“Ta muốn dẫn ngươi về Đông Xuyên, Đông Xuyên bị hủy vì ta, ta muốn trồng lại hoa đào ở nơi bị lửa đốt cháy, tập hợp người cũ của vu tộc… ca ta trước nay thân cận với tộc vu nhân, hắn sẽ giúp ta. Đến lúc ấy, cuộc đời ta chỉ còn lại hai việc: một là xây dựng lại Đông Xuyên, hai là chờ ngươi lớn lên.
“Ta muốn cố gắng sống lâu một chút, chờ ngươi tu ra thực thể. Đến lúc ấy, có lẽ râu ta đã mọc thành chòm, tóc đã bạc phơ rồi, những tơ tưởng xa vời năm xưa cũng phải phai nhạt, gặp lại ngươi, không biết sẽ có cảm giác gì. Ta không tưởng tượng được người già rồi sẽ thành thế nào, chỉ có thể phỏng đoán lung tung.
Nhưng nói trước bước không qua,… không dám nữa.”
–
“Nhưng ta vốn sinh ra vì ngươi mà.”
“Bớt đi, ta còn tưởng ngươi sinh ra để chọc giận ta cơ.”
“Thì là để chọc giận ngươi.”
–
Thiên ma kiếm đã gãy ba ngàn năm rồi, ta không phải là kiếm linh của ngươi, không phải là thú cưng của ngươi! Ta không cần ngươi cho ăn cho uống, ngươi hãy nhìn kỹ ta, ta là người đàn ông của ngươi!”
–
“Ta không trách ngươi trói ta. Ngươi muốn trói, thì hãy dùng chính ngươi làm gông xiềng.”
–
“Nếu đến cuối cùng, ảnh của yêu vương kia thật sự đốt cháy Xích Uyên thì sao? Hoặc là xử lý tên này rồi, vẫn còn những yêu ma quỷ quái khác? Phong ấn của Xích Uyên đã sắp hết hạn, rồi có một ngày sẽ rò rỉ. Đến lúc ấy, nếu không nghĩ ra biện pháp khác khống chế nó, ngươi định làm thế nào?”
“Thế thì… cùng tan chảy với ngươi vậy, cùng nhau biến thành dung nham, dập tắt nó lần cuối, nguội thì đông thành tảng đá. Chuyện tương lai giao cho hậu bối lo âu, ta… chúng ta dừng ở đây.”
PHẦN V: KẺ PHÀM
Bóng dáng của thần là hắn, đại yêu là hắn, đồng nghiệp rác rưởi phá rối nhiều ngang hỗ trợ cũng là hắn.
–
Còn việc chiến vì cái gì, chúng sinh đều sẽ tự chọn cho mình một lá cờ để dựa. Thứ mình thề chết ủng hộ có lý hay không, có đáng giá hay không, đều không hề quan trọng, họ chỉ tìm một bến đỗ làm gốc rễ lập thân thôi.
–
Sau khi đau khổ mất đi thiên ma kiếm, Thịnh Linh Uyên không dám nhớ lại chuyện thời thiếu niên nữa.
Lúc này, hắn mới đột nhiên phát hiện, tình ý quá đậm sâu, vậy nên đã che đi không ít chi tiết. Ví dụ như một người vốn thích yên tĩnh như mình đã vô số lần muốn xé thức hải, lôi con gà lửa kêu “chiêm chiếp” không ngừng kia ra chôn như thế nào.
–
“Huyết hải thâm thù ba ngàn năm trước đã bị bồi lấp bởi huyết mạch hòa tan vào nhau từ lâu rồi. Xét cho cùng, cơ chế bảo mật của Cục Dị khống đều nhằm để bảo vệ mọi người – người bình thường, và chính chúng ta. Bây giờ đã không phải là ba ngàn năm trước, thế giới này có khả năng tiếp thu của chính mình.”
–
Bất kể đẹp cỡ nào, Đồng đều xứng; bất kể xấu cỡ nào, cũng là độc nhất vô nhị hắn nâng niu trong lòng bàn tay.
–
“Bọn họ đột nhiên đưa tới, ta cũng không có chỗ để… bèn tạm thời đặt ngươi trong tâm mạch của ta. Ừm, vừa khéo lúc ấy mới móc một phần huyết mạch, cảm thấy trống rỗng không quen, đành tìm thứ gì đó lấp vào.”
Cũng có thể là trong lòng còn thoáng ôm một chút tâm lý ăn may và vọng tưởng, trông mong một ngày nào đó, có thể nghe thấy một tiếng “Linh Uyên” ồn ào ở trong thức hải tĩnh mịch. Tiếc rằng mãi không đợi được.
–
“Cả cuộc đời ta đều được lên kế hoạch một cách tỉ mỉ, tình sâu nghĩa nặng đều là vớ vẩn, chỉ có…Đừng vắt hết óc đào bới chút bằng chứng dịu dàng này giúp ta nữa, chẳng có ý nghĩa gì.”
–
“Nếu ta cũng có thể cầu nguyện, ta hi vọng chúng ta có thể làm một đôi phàm nhân.”
Tốt nhất là sinh ra ở thời đại này, tốt nhất là gia đình bình thường.
Một kẻ là trẻ ranh nghịch ngợm phá phách, một người là anh giai từ nhỏ thông minh hiểu chuyện.
Anh giai chắc chắn từ nhỏ chính là “con nhà người ta”, thằng nhóc đội sổ nhà bên mỗi lần xơi chổi lông gà của cha mẹ, đều được một tràng “mày xem Linh Uyên nhà người ta”. Dần dà, đại khái sẽ có rất nhiều “oán hận chất chứa”, vì thế họ không vừa mắt lẫn nhau, cãi nhau từ nhỏ đến lớn…
Đang cãi thì một trận gió xuân thổi qua, không biết là tơ lòng nào để lung tung, bỗng nhiên rung động, không thể vãn hồi.
[…] Rõ ràng hai người họ không cộng cảm, chẳng biết tại sao, hắn lại như đã nhìn thấy cả một đời trong mắt Tuyên Cơ.
–
Ngàn người thóa mạ, chuyện cùng lắm là khiến kẻ mạnh nở một nụ cười khổ lại có thể khiến kẻ yếu sợ hãi phát điên.
–
Tuyên Cơ đột nhiên hoảng loạn, bất giác bẻ hết mọi chuyện trong kiếp này ra, bóp nát nhai lại, cả người đều bị hối hận và tiếc nuối nhấn chìm.
Hắn mới nấu cho Linh Uyên mấy bữa cơm? Còn chưa thăm dò ra sở thích của Linh Uyên đối với nguyên liệu nấu ăn mới.
Di động hắn mua cho Linh Uyên vừa mới đặt, đến nay còn chưa giao hàng, hắn vẫn chưa có cơ hội tay cầm tay dạy bệ hạ nhà mình cách sử dụng.
Danh sách Năm mươi việc làm cùng Linh Uyên vừa mới liệt kê ra, hắn chưa làm được việc nào…
Thậm chí… ngay cả cãi nhau, hắn cũng chưa cãi đủ, giấc mơ vừa ngắn vừa dài này đã chuẩn bị kết thúc rồi.
–
“Tiểu Trương là người tốt. Chúng tôi là hàng xóm… tôi nhìn nó lớn lên. Tôi thuộc diện ‘hộ năm bảo đảm’, vừa vô dụng, vừa chả hãnh diện gì… già mà không chết, chung cư cũ chẳng có lấy một cái thang máy, về sau ai vác gạo cho tôi… sao các người phải bắn nó? Thói đời khốn nạn gì thế này?”
–
Chúng sinh, phàm là có linh, đều có chốn dung thân.
–
“Người trông nom tộc nhân ở Tây Châu là Vân Châu, biểu tỷ của ngươi, sau đó gả cho Ninh Vương, huynh trưởng của trẫm, sinh một con trai, kế thừa hoàng vị. Thái tử biết thân thế của mình, toàn tộc vu nhân đều là mẫu tộc của nó, nó bảo vệ tộc nhân rất tốt. Khi Thái tử tại vị, lửa Xích Uyên tắt, bách tộc quy về một mối, từ đó mở ra thanh bình thịnh thế… Là một đứa trẻ tốt được trời cao quan tâm, hơn trẫm nhiều.”
“Chân tướng vụ hỏa hoạn ở mộ vu nhân là do trẫm che đậy, dấu vết của tộc vu nhân trên sử sách cũng do trẫm sai người xóa đi, không phải lỗi của ai khác. Là trẫm có lỗi với Đông Xuyên, có lỗi với ngươi. Nếu trẫm còn thời gian, trẫm nhất định sẽ trả bốn mươi ngàn tộc nhân đã anh dũng hy sinh một sự công bằng.”
–
Năm mười tuổi ấy, hắn được lão tộc trưởng nhặt về khi còn đang thoi thóp, từ đây không cần lang bạt kỳ hồ nữa. Ban đêm có phòng để ngủ, sẽ không bị người ta lay dậy giữa đêm hôm khuya khoắt, sau đó hốt hoảng bước lên con đường đào vong; khi thức dậy, bên gối còn tràn ngập hương hoa lê đã đưa hắn vào giấc mộng. Các tộc nhân gọi hắn là “tiểu điện hạ”, tựa như hắn vẫn là một đứa trẻ, vì chữ “tiểu” ấy, hắn cũng tự dưng có được chút tính trẻ con, nếm hết một lượt những buồn vui, phiền não vặt vãnh của người thiếu niên.
Đông Xuyên là cố hương duy nhất của hắn trong cả cuộc đời này.
Hơn bốn mươi ngàn cái đầu tự tay hắn chém chất thành một núi xác vững vàng trong ngực, chặn hết thảy của Đông Xuyên ở bên trong, chỉ còn lại “đại cục” lạnh băng, chờ hắn xử lý.
Núi xác kia bỗng nhiên sụp đổ, đám xương trắng lăn trên mặt đất, biến thành tộc nhân biết nói biết cười.
“Tiểu điện hạ, chơi một lúc đi, học là chuyện cả đời, kế vị rồi chăm chỉ cũng chưa muộn mà.”
“Tiểu điện hạ, Đông Xuyên có tốt không? Tốt thì đừng đi nữa, chọn một cô nương xinh đẹp làm vợ, ngài làm tộc nhân của chúng ta đi.”
“Tiểu điện hạ, ngài học theo A Lạc Tân một chút đi, tên nhóc ấy bị cha đánh trầy da một tẹo là gào muốn long trời lở đất, trong lòng có oan ức phải nói ra, ngài đâu phải là người lớn.”
“Tiểu điện hạ, hành trình chuyến này nhiều hung hiểm, ngài phải tự mình bảo trọng. Bên ngoài có người ức hiếp thì hãy quay về Đông Xuyên, phòng của đại thánh không cho ai ở, luôn để lại cho ngài…”
Một giọt nước nóng hổi đột nhiên rơi xuống mu bàn tay Tuyên Cơ, nóng đến mức tim hắn đập thót một nhịp.
–
Mỗi lần hắn kêu “Linh Uyên ca ca” thì chuyện gì Thịnh Linh Uyên cũng đồng ý, chỉ khi hai người gọi tên nhau, Linh Uyên mới thể hiện ra một chút tính tình của mình – thật ra là vì mỗi lần gọi thẳng tên nhau đều đang trở mặt cãi nhau. Nhưng tiểu kiếm linh không ý thức được nguyên nhân đằng sau, hắn chỉ nhớ cho dù là lúc thở cũng khó khăn, Linh Uyên vẫn sẽ dừng lại đáp mỗi một tiếng gọi của hắn, mà tiếng đáp ấy càng lúc càng nhỏ, khiến kiếm linh có ảo giác đáng sợ rằng dường như mỗi tiếng “ca ca” đều đang vắt kiệt tinh thần hắn, tựa như mỗi một tiếng “điện hạ” đều ép hắn phải thẳng lưng giãn vai vậy.
Kiếm linh chưa ra khỏi vỏ quá yếu ớt, không thể san sẻ giúp hắn, đành phải ngoan ngoãn, nghĩ mọi cách mà dỡ mình xuống khỏi tấm lưng đã gánh vác quá nhiều thứ của Linh Uyên.
–
Suốt cả cuộc đời, hắn từng bị muôn vàn sinh linh coi là phao cứu mạng, chưa sinh ra đã gánh vác hi vọng của toàn bộ nhân tộc.
Mỗi người đều gọi tên hắn, sẵn lòng quỳ bái, muốn có được phú quý, quyền lực, thái bình, và cơ hội sống sót từ trong tay hắn.
Đây là lần đầu tiên, có người phô bày khát khao cả đời ra trước mặt hắn, không hề che giấu.
Nhưng lật hết tất cả, điều cầu mong lại chỉ có một mình hắn.
–
“Ta làm tù nhân cho ngươi cả đời, nhưng ta muốn rất nhiều, ngươi đều có thể thỏa mãn chứ, bệ hạ?”
Tuyên Cơ nhẹ nhàng nói bên tai hắn.
“Thế thần… không khách sáo nữa.”
–
Tình vừa sâu đậm vừa bền lâu, lại có nhiều suy nghĩ ngây thơ nhiệt huyết như vậy, vừa trấn Xích Uyên, vừa an thiên hạ, lưng hứng đầy đao gió kiếm sương, khiến chính mình mệt lử.
Chẳng lẽ mỗi người đều chỉ có thể có ba phần dày nặng, kẻ ngốc không bạc tình thì đành phải bạc mệnh?
–
“Tiểu Cơ, ta lòng tham không đáy, ba ngàn năm trong ảo cảnh là không đủ.”
–
“Phu tử, thi thoảng gặp ngày nắng đẹp, ta sẽ có ảo tưởng buồn cười rằng hi vọng được như thế mãi, không gió không mưa, cũng không có bốn mùa nóng lạnh.”
–
“Điện hạ, đối với dân chúng yếu đuối phiêu bạt khắp nơi, mấy trận gió tuyết đã đủ để trí mạng. Còn cao thủ, tuy rằng hàn thử bất xâm, nhưng vẫn phải tránh gió rền chớp giật. Ai cũng có kiếp nạn nhấp nhô mình không qua được, thứ không thay đổi, chỉ có sự vô thường mà thôi.”
“Đã tin sự vô thường, lại khăng khăng rằng cái mình tin là đúng, thế chẳng phải tự mâu thuẫn à?”
–
Người trẻ tuổi ai mà chẳng vậy, ba hồn bảy vía đều bị tâm sự của mình chiếm hết, phàm là điều mình tạm thời chưa hiểu được, thì đều cho rằng người khác không hiểu mình.
| Chương 134 | Liệt Hỏa Kiêu Sầu
–
“Nếu ông ta thắng, thì ta hồn phi phách tán. Nếu ta thắng… tộc trưởng tộc chu tước phải trao cả thân thể lẫn trái tim mình cho ta.”
–
Người mang khả năng đặc biệt lại được một đợt cảm thông rất lớn: khả năng đặc biệt là thứ trời cho, không khác gì giới tính, xu hướng tình dục và chủng tộc, chỉ vì sinh ra đã thế mà bị kỳ thị, vậy chẳng phải là chính trị không chính xác?
-------------------
Cre: Lưu Niên Tự Thủy & Yukari
-------------------
Viết xuống "Kinh điển trích lời Liệt Hỏa Kiêu Sầu" không dễ, mọi người tán dương chính là động lực để tiểu biên tiếp tục kiên trì viết tiếp! Hẹn gặp lại a...
Nguồn: TIÊN HIỀN THƯ VIỆN
Thư hữu cần đăng nhập để bình luận!
thiên nguyên Tiểu Tử
3 năm trước
thiên nguyên Tiểu Tử
3 năm trước
thiên nguyên Tiểu Tử
3 năm trước
thiên nguyên Tiểu Tử
3 năm trước
thiên nguyên Tiểu Tử
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
tịch cung Vương Lâm
3 năm trước
Phi Kiếm Vấn Đạo: Dân Mạng Đánh Giá Như Thế Nào?
Tân kiếm hiệp truyền kỳ: Dương Bất Phàm
Thế Giới Hoàn Mỹ: Diệp Khuynh Tiên
Nhân vật phản diện dưới ngòi bút của Thần Đông và Thiên Tằm Thổ Đậu, ai mạnh hơn?
K-2: Kiếm Của Ta Ý Có Thể Vô Hạn Đề Thăng
Thiên Châu Biến: Thượng Quan Băng Nhi
Kinh điển trích lời Tư Đồ Minh Nguyệt
Dân mạng đánh giá thế nào về Yêu Thần Khí 3D - Tales of Demons and Gods?
Đề cử ba bộ tiểu thuyết tình tiết chắc tay từ đầu tới cuối!
Tiên hiền thư viện tổng hợp review truyện, sưu tầm kinh điển trích lời, viết xuống tiêu điểm nhân vật, cầm tay chỉ đạo sáng tác, tóm tắt truyện chữ, đóng góp truyện ngôn tình, review truyện ngôn tình.