Ta Có Nhất Kiếm, thể loại đông phương huyền huyễn, nhiệt huyết kết hợp vô địch văn, được sáng tác bởi tác giả Thanh Phong Loan. Trước mắt Ta Có Nhất Kiếm đang ra 472 chương, nhân vật chính gọi là Diệp Quan.
Kim thủ chỉ: Tiểu tháp ( tương tự lão gia gia. )
Ta có nhất kiếm, ra khỏi vỏ tức vô địch!
Củu Trọng,Tiên Thiên, Thần Anh, Chân Pháp, Vạn Pháp, Thông U, Thần Phách, Ngự Không cảnh, Phá Không cảnh, Diệt Không cảnh, là Địa Pháp cảnh, Thiên Pháp cảnh, Tiểu Kiếp cảnh, Đại Kiếp cảnh, Pháp Kiếp cảnh...
Đọc hơn 200c, đánh giá nên phải công tâm, không được nhét cảm xúc cá nhân vào, ok:
- Tính cách nhân vật khoa trương-siêu hoàn mỹ:
+ Sát phạt quả quyết (giết người không chớp mắt)
+ Thông minh não to, biết suy nghĩ (luôn được tác giả mô tả không não tàn, được các nhân vật khác khen ngợi, người đọc dễ bị dẫn dắt. nhưng ngoài chuyện mưu mô dò xét đồng minh (tháp gia) thì hầu như chẳng thấy đâu, chẳng làm nên chuyện)
+ Biết tiến biết lùi (vì main mà bao nhiều người đổ máu, main thà gãy chứ không cong, mình chưa gãy, người xung quanh gãy tả tơi).=
+ Hiếu thảo, có tình có nghĩa, (được, tốt, điểm sáng)
+ Vượt cấp đánh, vượt nhẹ chục cấp, buff quá đà, quá nhanh, vài chương buff một cấp. mặc dù tác miêu tả rằng main không muốn lên cấp quá nhanh.
+ Công lý, công bằng chính nghĩa, mặc dù biết mình xuất thân gia tộc quèn, mà vẫn muốn ảo tưởng, hại bao nhiêu người xung quanh (khúc này thật lòng là chê, hơi bất công xíu, nhưng thực tế nó là v). vì là main nên còn sống, chứ không cả nhà bị diệt rồi=> main não tàn, không biết suy nghĩ cái này à, hay là vì viết mình là main nên thỏa sức khoe cá tính.
=> Riêng tôi thấy main hơi ích kỷ, nếu nhún nhường, co dãn hơn có lẽ đã không có bi kịch mất mát. Vì tác miêu tả main quá hoàn hảo lu mở đi main là thằng nhóc mười mấy tuổi, nên đã khiến mình khắt khe. Và tính cách hoãn mỹ quá nên thấy giả tảo, ảo tưởng.
Nội dung cốt truyện: Main không biết thân thế mình bá đạo, có cường giả bảo vệ. main năng lực không đủ, quyền thế không (do chưa biết) đi khắp nơi và bị gây sự. main không chịu khuất phục, main phản kháng, main cố gắng, main chém giết, main giết không lại thì có người khác gánh. cốt truyện như vậy lặp đi lặp lại tới hơn 200 chương và chưa thấy chấm dứt. Cốt truyện khá nhạt. Bù lại đó là văn phong của tác giả thật sự rất cuốn hút, rất tốt.
Do đây là bộ truyện tiếp theo của một bộ truyện nổi tiếng nào đó mà tôi chưa đọc, nên tôi nghĩ sẽ có nhiều người có suy nghĩ khác nhau. Tóm tắt lại rằng văn phong xuất thần của tác giả đã cứu lấy bộ truyện, đọc giải trí, không cần quá chăm chú, đáng đọc giải trí
Nguồn: TIÊN HIỀN THƯ VIỆN
Thư hữu cần đăng nhập để bình luận!
phàm nhân Lão Thiên Cơ
3 năm trước
cổ thánh Lữ thiên thụ
3 năm trước
Đọc truyện Kiếm Lai, cần phải chậm rãi phân tích tỉ mỉ từng chi tiết
Đường Gia Tam Thiếu bị mắng thảm nhất trong lịch sử văn học mạng
Vương Bảo Nhạc kinh lịch nhân sinh
Review truyện Điệu Thấp Làm Hoàng Đế
Tần Thời Minh Nguyệt: Lưu Bang
Phỏng vấn đại thần Kiết Dữ 2: Hằng năm đều phải thay sáu bảy cái bàn phím.
Những tâm đắc khi sáng tác của Đường Gia Tam Thiếu
Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện: Tiểu Thạch Đầu
Kinh điển trích lời Đại Chúa Tể
Kịch bản tiểu thuyết Tuyết Trung Hãn Đao Hành, một đường giảng thuật cố sự
Tóm tắt 10 quyển tiểu thuyết kết thúc gần đây - Kỳ 2
Đề cử vài quyển tiểu thuyết có nhân vật chính là hắc thủ sau màn!
Tư liệu cặn kẽ các nhân vật trọng yếu trong tiểu thuyết Cầu Ma
Tiên hiền thư viện tổng hợp review truyện, sưu tầm kinh điển trích lời, viết xuống tiêu điểm nhân vật, cầm tay chỉ đạo sáng tác, tóm tắt truyện chữ, đóng góp truyện ngôn tình, review truyện ngôn tình.